Đề bài: Từ ý nghĩa văn
bản Nơi dựa – Nguyễn Đình Thi (Ngữ văn 10, tập hai), hãy trình bày suy nghĩ của
em về nơi dựa của mỗi người trong cuộc sống
Tôi đã
từng rất tâm đắc câu nói của s. Exupery: “ Nếu trái đất hình vuông thì chúng ta
sẽ có các góc cạnh để ẩn náu nhưng vì nó hình cầu nên chúng ta lại phải đối mặt
với cuộc đời”. Phải, cuộc sống xung quanh ta có bao giờ luôn đi qua mà không
vướng phải những sống gió, những gian nan, thử thách. Con người có bao giờ sống
mà chỉ luôn đi qua những giây phút bình yên. Và vì vậy, có những khi chúng ta
cảm thấy mình thật nhỏ bé và yếu đuối trước thế giới rộng lớn này. Ấy là lúc ta
cần tìm cho mình một “nơi dựa”, một điểm tựa trong cuộc sống. Hiểu được chân lí
giản dị mà sâu sắc ấy, mỗi người sẽ tự rút ra cho mình nhửng chiêm nghiệm riêng
khi đọc bài thơ Nơi dựa của Nguyễn Đình Thi.
Giản dị
thôi, bài thơ vẽ ra hai cảnh trái ngược: một người đàn bà trẻ đẹp “ dắt đứa con
thơ trên đường, đứa con chân “ lẫm chẫm”, tay “ hoa hoa một điệu múa kì lạ”, bé
chưa nói rõ tiếng vậy mà “ đứa bé còn bước chưa vững chãi lại chính là nơi dựa
cho người đàn bà kia”. Thời gian tính bằng đời người trôi qua, em bé lớn lên,
thành người chiến sĩ. Người chiến sĩ đã trải qua những cuộc trường chinh, đã
đối mặt với cái chết, anh “ đỡ bà cụ già lưng còng”, “bước run rẩy , khuôn mặt
già nua”, đã chịu “nỗi cực nhọc gắng gỏi một đời” thế nhưng “ bà cụ bước không
còn vững lại chính là nơi dựa cho người chiến sĩ kia đi qua những thử thách”.
Câu
chuyện nhỏ nhưng ngụ ý nhiều chiêm nghiệm sâu xa. Một đứa trẻ vô tư, yếu ớt,
một bà cụ lưng còng, sức yếu lại trở thành chỗ dựa cho người lớn, cho người
chiến sĩ – những con người tuởng như phải mạnh mẽ, vững vàng hơn. Phải chăng,
con đường mà họ đang đi chính là con đường đời mỗi chúng ta phải bước, và những
“chỗ dựa" không phải mang ý nghĩa vật chất mà toát lên ý nghĩa tinh thần.
Thì ra, “ nơi dựa" nhiều khi chẳng phải cái gì lớn lao, to tát mà có khi ở
ngay bên cạnh, song hành cùng cuộc đời ta. Đó là những người thân thương, bình
dị như cha mẹ, như bè bạn, thầy cô,… Đó là những người sống cùng ta, chia sẻ
ngọt bùi, thấu hiểu tâm hồn ta, biết ta muốn gì, cần gì và luôn vun đắp cho
hạnh phúc của ta. Nhân vật Nhĩ (Bên quê, Nguyễn Minh Châu) sau một đòi gian
truân phiêu bạt mới nhận ra cái “ bến” của cuộc đời mình là Liên, người vợ lặng
thầm, tần tảo. Điểm tựa không phải nơi nào xa lạ mà chính là những người thân
thuộc bên ta, chứ không phải anh hùng hay vĩ nhân nào khác, họ là người sẵn
sàng ghé vai cho ta sự vững tâm, bình yên trong tâm hồn. Triết lí giản dị mà thiêng
liêng ấy lại càng trở nên thấm thía và sâu sắc vì nó mang đậm tâm sự, suy ngẫm
của đời người.
Trong
cuộc sống, có những lúc con người lâm vào bế tắc, có khi rơi vào tuyệt vọng và
“nơi dựa” lúc ấy chính là động lục cho con người tiếp tục sống. Sau những đổ
vỡ, cơ cục, những thất bại đắng cay, “chỗ dựa” là nơi ta lắng lại tâm hồn mình,
nhận ra mục đích cuộc sống của mình thực sự là gì. Đứa trẻ nhỏ là chỗ dựa cho
người thiếu phụ không chỉ vì đó là một phần của chị, mà còn bởi nhìn vào đứa
trẻ, chị nhìn thấy tương lai của mình, thấy đứa con lớn lên, đẹp đẽ, trưởng
thành, thấy dòng máu của mình được tái sinh trọn vẹn. Thì ra, chỗ dựa của chúng
ta đâu chỉ là nơi ta đến khi mỏi mệt, nó còn tiếp thêm sức mạnh để ta tiếp tục
sổng, tiếp tục yêu thương và dâng hiến cho đời. Câu chuyện trong bài thơ của
Nguyễn Đình Thi gợi ta nhớ đến mảnh đời của người anh hùng châu Á Phạm Thị Huệ
( Hải Phòng). Căn bệnh HIV/AIDS bị nhiễm (từ một phút giây lầm lỡ của người
chồng) tưởng như đã cướp đi sức sống, tuổi xuân đầy ý nghĩa của chị. Nhưng
không, chính nhờ mầm sống đang hình thành trong chị mà chị có thêm niềm tin,
nghị lực sống để vượt qua nghịch cảnh. Nếu không có một điểm tựa tinh thần bền
vững như thế, liệu con người ấy có thể tiếp tục sống và sống có ích trong khi
xã hội vẫn còn chưa hết kì thị với căn bệnh thế kỉ này?
Phải
chăng nơi dựa chính là nguồn sức mạnh, là niềm tin để mỗi người đương đầu
với bao gian nan, khó khăn?
Đọc bài
thơ của Nguyễn Đình Thi, người đọc còn thấy ấm lòng về hình ảnh của bà cụ,
chính là “nơi dựa” cho người chiến sĩ vượt qua thử thách. Vậy phải chăng, chỗ
dựa, điểm tựa trong cuộc sống chính là nguồn sức mạnh, là niềm tin để mỗi người
đương đầu với bao gian nan, khó khăn? Trong số chúng ta hẳn không ít người biết
đến câu chuyện của Helen Keller- diễn giả Mĩ có tầm ảnh hưởng sâu rộng trên
toàn thế giới. Chúng ta cũng biết bà là người không có khả năng thính giác và
thị giác.
Nhưng
với sự động viên, khích lệ, giúp đỡ của cô giáo Anne Sullivan, cùng là một
người khuyết tật, Helen đã vượt lên trên mọi thử thách của cuộc đời, vượt qua
bao khó khăn vì khiếm khuyết cơ thể để sống và thành công tột đỉnh. Đó không
phải là một minh chứng tuyệt vời cho ý nghĩa của “nơi dựa” trong cuộc đời hay
sao? Nhiều người đã rất xúc động khi xem chương trình “Những trái tim nhân ái”
trên truyền hình VTV1. Ở đó từng có một câu chuyện cổ tích giũa đòi thường về
ông Trần Thiên Minh – chủ nhân của ngôi nhà bảo trợ những người khuyết tật ở
thủ đô Hà Nội. Chẳng ruột rà máu mủ nhưng ông đã tình nguyện trở thành chỗ dựa
tinh thần cho hơn ba mươi cô gái sinh ta không may mắn suốt hơn hai mươi năm
qua. Và điểm tựa vô giá ấy đã giúp đỡ các cô vượt lên số phận, hoà nhập với
cộng đồng, xã hội hôm nay.
Có một
chỗ dựa trong cuộc sống để mà sẻ chia, đồng cảm những lúc khó khăn, mỏi mệt sẽ
là điều vô giá. Nhưng cuộc sống vẫn luôn cần ta phải tự đứng vững trên đôi chân
của chính mình. Nơi dựa chỉ nên là điểm dừng chân của con người để tìm lấy một
bến bờ bình yên trong tâm hồn, “chỗ dựa” không thể là nơi ta hoàn toàn dựa vào
để lệ thuộc hay thoái lui trước cuộc sống vốn rất nhiều gian nan.
Trong
cuộc sống hiện đại, nhiều lúc con người sống cô độc khép chặt mình trong những
nhà hộp kín mít, sống mà không cần đến nhau, chỉ cần một chiếc máy tính, máy
nghe nhạc là con người có thể tách ra khỏi cộng đồng. Trẻ con ưa “ chat” hơn
nói chuyện với cha mẹ, gia đình chỉ đông đủ lúc bữa cơm tối… Phải chăng, con
người đang bị cầm tù trong sự cô đơn của chính mình? Và vì thế, các vụ tự tử,
cuộc sống chơi bời, thác loạn của nhiều thanh niên ngày càng tăng lên… Rõ ràng,
thiếu đi sự sẻ chia, thiếu đi chỗ dựa trong cuộc đời, con người sẽ rơi vào
trạng thái chông chênh, vô định, không biết làm thế nào để tiếp tục sống.
Tôi
luôn mong mọi người được hạnh phúc như tôi, có một tổ ấm để đi về có một người
mẹ luôn động viên và thấu hiểu mình, có những người thầy mất ngủ vì sự tiến bộ
của tôi,… Chỗ dựa chỉ giản dị thế thôi, mà thiếu nó, tôi chẳng thể thành người.
Bùi
Thanh Hoa
Lớp 12
Văn – THPT chuyên Lề Hồng Phong – Nam Định
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét