Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

GỌI TÊN MÙA NỖI NHỚ

GỌI TÊN MÙA NỖI NHỚ
Lang thang qua những con phố thân quen, trải lòng cùng cơn gió mơn man làn da mái tóc, có đôi lúc ngập ngừng muốn dừng lại, ngồi gục xuống vệ đường yên lặng nhìn dòng người ngoài kia vẫn vội vã, trông chờ trong đám đông ấy có dáng dấp người thương. Rồi mong ước rồi chỉ cần một hình ảnh hao hao cũng khiến trái tim gần như ngừng nhịp đập.



               tình yêu mùa nỗi nhớ
Mùa nỗi nhớ tràn về len lỏi cái dư vị tình yêu đầu ngây ngô và khờ dại. Phút nắm tay nhẹ nhàng, nụ hôn nhanh chớp choáng cũng đủ để má ai đó bỗng dưng ửng đỏ. Người ta vẫn triền miên nếm nỗi nhớ sâu thẳm từng khoảnh khắc không gian và thời gian. Có gì đó như vô hình chạm nhe lên khóe mắt vậy mà vô tâm lật ra màn ký ức thấm đẫm kỷ niệm. Càng cố quên càng bủa vây nỗi nhớ, càng gượng cười, tim lại càng đau hơn.
Gọi tên mùa nỗi nhớ là lúc em ngủ quên bên lề những bận rộn. Vùi mình trong góc tối tự trấn an bản thân không được yếu mềm, không nước khóc, phải thật mạnh mẽ thật can đảm ấy vậy mà nước mắt vẫn lan tràn trên má. Những dòng tin nhắn chưa dám xóa, đêm ngày vẫn thường đọc lại, khẽ mỉm cười và cảm nhận như thói quen nói chuyện cùng người thương vẫn còn chưa vao giờ chấm dứt. Xem như chưa từng quen nhau là điều quá khó để có thể thực hiện khi mà bản thân còn nhớ nhung, còn chờ đợi, còn hi vọng bỗng một sớm mai người ấy gõ cửa ôm chầm lấy và lại ngọt ngào ấm áp.
Gọi tên mùa nỗi nhớ là khi em lo sợ đếm trong tâm thức bao nhiêu xuân xanh nữa em mới có thể xua đi những nhớ nhung dày vò trái tim bé nhỏ. Người ta vẫn thường nói chỉ có thể có tình yêu mới cập bến mới vơi đi quá khứ đã qua nhưng thật khó khi bản thân ngại yêu thương, ngại quan tâm một người mới, ngại chấp nhận con tim mình có chủ nhân khác thay thế. Cứ vậy vẫn bầu bạn với nỗi cô đơn đằng đẵng để rồi trốn tránh thực tại, thu mình lại với bao mớ cảm xúc không đâu chẳng đầu chẳng cuối.
Gọi tên mùa nỗi nhớ là mỗi lần bất chợt nhìn lá cây chao nghiêng rơi xuống đường, tự trách cây với gió sao vô tình không thể níu lá ở lại. Nhưng rồi bỗng ngu ngơ phát hiện ra quy luật cuộc sống chẳng có gì có thể tồn tại mãi mãi, lá hết thời cũng phải trở về với cát bụi để nhường chỗ cho chồi non tung tẩy. Con tim hết hạn thì cố níu kéo cũng chẳng bao giờ có nổi tình yêu.
Đêm lành lạnh, tiếng chuông gió phảng phất trong không gian tĩnh mịch. Tĩnh đến mức nỗi lòng hỗn tạp những mông lung có thể trỗi dậy gượng nhúc nhích hoài niệm cũ kỹ. Trăn trở quan tâm người ở phương nao chẳng biết đang làm gì và tự ngụy biện cho bản thân rằng đã hết yêu hết rung động. Còn nỗi nhớ dai dẳng ám ảnh kia cứ để nó thành một mùa riêng đặc biệt- gọi tên mùa nỗi nhớ.
Sưu tầm





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét