CẢM ƠN EM, VÌ ĐÃ CAN ĐẢM YÊU ANH
Em biết
không, thế gian bảy tỉ người này, chẳng có ai là hoàn hảo, cũng chẳng có tình
yêu nào là vẹn tròn. Thứ đủ đầy, hạnh phúc nhất, đó là cách chúng ta bên nhau.
Người ta nói, để yêu nhau
là do duyên, nhưng đến được với nhau lại là do nợ. Có lẽ, chúng mình “nợ” nhau
nhiều quá, em nhỉ?
Cảm ơn em, vì đã xuất
hiện trong cuộc sống của anh như một thứ ánh sáng rực rỡ. Cuộc đời anh vốn dĩ
là một đường thẳng, không nếp gấp, không ngoằn ngoèo, đơn giản nhàm chán đến
nỗi buồn tênh trong những đêm dài cô quạnh, nhưng vì có em mà bỗng trở nên sinh
động, ấm áp đến kì lạ. Ánh mắt của em, nụ cười của em, cử chỉ của em, tất thảy
đều khẽ chạm vào tim anh.
Cảm ơn em, vì đã thấu
hiểu và sẵn sàng gắn bó với con người anh. Anh vô tâm, anh lạnh lùng, anh cao
ngạo, anh có quá nhiều những đặc điểm mà chẳng ai có thể yêu thương nổi. Hơn
hết, anh chỉ là một gã trai trẻ tuổi say mê lí tưởng, với những chữ “không” đè
nặng trên vai: không tiền tài, không chỗ dựa, không quyền lực. Nhưng, em vẫn
gạt bỏ hết tất cả mà sẵn sàng ở bên anh, quan tâm anh, yêu thương anh, một cách
vô điều kiện.
Cảm ơn em, vì đã cười
thật tươi mà chấp nhận quá khứ của anh. Rằng, anh đã từng yêu thương người
khác, đã từng hết lòng thật tâm với thứ tình cảm dành cho người khác, cũng từng
khổ đau thương tổn vì người khác. Có mấy ai ngốc nghếch như em chứ? Em không ghen,
cũng chẳng hờn dỗi, mà chỉ kiên định nhìn anh: “Quá khứ là chuyện đã qua. Quá
khứ của anh không có em. Nhưng hiện tại và tương lai thì phải có em trong đó,
thế là được rồi!”.
Cảm ơn em, vì đã cho anh
hiểu thế nào là hạnh phúc. Thứ hạnh phúc giản đơn, bình dị, an yên mà bất cứ
người con trai nào cũng khao khát. Chúng mình cũng như bao cặp đôi khác, cũng
cãi vã, cũng tranh luận, cũng chiến tranh,.. nhưng quan trọng hơn cả, là sau
những lần ấy, mình đều thêm thấu hiểu và yêu nhau nhiều hơn. Hạnh phúc đâu khó
khăn gì? Chỉ là hai trái tim cùng chung nhịp đập, luôn hướng về nhau và sẵn
sàng bỏ qua, thứ tha cho nhau, phải không em?
Cảm ơn em, vì đã để anh
ghi nhớ trách nhiệm của mình. Chẳng để em phải đòi hỏi, hay nhắc nhở, mà anh
vẫn “tự giác” nhớ đến em, nhớ đến “nghĩa vụ” của mình. Đó là yêu em, và yêu em
nhiều hơn thế. Là khi anh muốn dùng vòng tay mình để bảo vệ em, bao bọc em, là
khi anh tự thầm nhủ rằng dù trời có sập xuống anh cũng sẽ vì em mà gánh vác. Là
khi mệt mỏi muốn ngã gục lại nhớ đến em mà đứng dậy, là khi cố gắng hết sức vì
em, và vì tương lai chúng ta.
Em biết không, thế gian
bảy tỉ người này, chẳng có ai là hoàn hảo, cũng chẳng có tình yêu nào là vẹn
tròn. Thứ đủ đầy, hạnh phúc nhất, đó là cách chúng ta bên nhau.
Cảm ơn em, vì đã can đảm
yêu anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét