Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2013

CHUYÊN TÌNH CỦA ANH PHÓNG VIÊN


CHUYỆN TÌNH CỦA ANH PHÓNG VIÊN
Có thể tui kể câu chuyện này các bạn cho tôi là bịa, tại vì nó diễn ra giống hệt câu chuyện ở trong các tuồng cải lương vậy đó.
Vào khoảng ngày 27, 28 tháng 2 năm 2010, Trường Đại học Cần Thơ tổ chức thi tuyển lớp Thạc sĩ Văn học Việt Nam nhằm đào tạo, bồi  dưỡng cho các thầy cô, hoặc các vị ở các sở phòng ban khác có liên quan đến ngành Văn ở các tỉnh lẻ có điều kiện đi học để trau dồi chuyên môn. Mặc dù vậy nhưng cũng có anh phóng viên ở miền sông nước Cà Mau cũng mon men lên Cần Thơ bon chen thi với người ta. Mặc dù không luyện thi bữa nào những cũng nhờ tài năng thiên bẩm của mình mà anh ấy cũng vừa đủ điểm đậu vào lớp Văn học Việt Nam khóa 17 của Trường Đại học Cần Thơ. Cũng hay, với sự góp mặt của anh ấy làm lớp sôi động hẳn lên, và anh ấy được 4 anh bạn còn lại đặt một biệt danh là Triệu Tử Long bởi vì anh ấy luôn luôn đi đầu cứu chúa (Nhậu thay thế đấy). Nhưng nước đời lắm nỗi, phải chi anh ấy đi học được bình yên như những người bạn khác đâu. Lúc mới vào thì nói thiệt cũng ghét lắm, ghét cái bản mặt cà chớn của hia ấy. Nhưng qua mấy lần đi uống cà phê thì mới biết được anh ấy rất tốt. Ngay trong tuần đầu thì anh ấy cũng tâm sự là anh ấy cũng có người iu ở dưới Cà Mau (mà nghe nói đâu hai, ba mối tình gì đấy).
Nhưng đi học được đâu khoảng mười ngày thì anh ấy nhận được hung tin là người iu làm chung cơ quan đi lấy chồng (nói thẳng ra là bị đá mà không hiểu sao)mà chồng cô ấy là bạn làm chung trong cơ quan mới đau chứ. Được tin dữ, anh ấy làm một việc cho lợi gan mình là quen với chị bạn của anh ấy thời học đại học, tên cũng thơ mộng lắm, gắn liền với lời trong bài hát Phượng hồng “ Chùm Phượng vĩ em cầm…” cũng cùng quê với anh ấy. Quen đâu cũng được một thời gian vài ba tháng, cô ấy cũng lên Cần thơ học cao học ngành Văn nhưng khác lớp. Tưởng đâu hai người lên học ở gần nhau thì thêm thắm đậm tình cảm nhưng thật đau lòng thay đầu  năm 2011 thì cô ấy cũng đi lấy chồng, thật trớ trêu, sao mà bị đá hai vố đau quá, cuộc tình duyên sao mà đen thui như tối ba mươi vậy (nói thì nói vậy chứ anh ấy nói là mình cho họ lựa chọn, sự chân chất của con trai miền Tây là thế). Để khỏa lấp nỗi buồn từ hai mối tình vừa vụt mất, anh bắt đầu quen với cô bé học chung lớp của mình, cũng xinh xắn, thùy mị dễ thương lắm nên có biệt danh là “Bé Miu”, quê ở tận Vĩnh Long, cách Cà Mau cũng khá xa, nhưng không biết anh phóng viên của tui tỏ tình iu đương với bé như thế nào mà chỉ duy nhất một tháng sau thôi, bé đã đi lấy chồng mà chú rể không phải là anh. Haizzzzzzzzz, người iu người ta đi lấy chồng thì đến ngày cưới cũng phải đến mà nhìn nhau và chúc tụng lần cuối chứ. Đằng này anh gửi thiệp cho 4 anh bạn ở trong lớp đi giùm mà còn viết ở trong đó là “Em yêu, anh không thể nào chịu nổi khi thấy em ở bên người ấy, nên anh không thể đến dự chung vui cùng em”. Haizzz! Sao thế lại k biết nữa. Ôm mấy mối tình thất vọng này anh về Cà Mau quậy mấy đồng nghiệp, nghe nói đâu là có anh phóng viên chung cơ quan châm chọc anh nên anh đã cho một bài học và đã bị chuyển chỗ công tác. Bất đắc chí anh xin làm ở một nơi cũng có tiếng lắm. Là phóng viên Vờ tờ Vờ hẳn hoi ấy, nghe nói làm sao mà được một bà chị đại gia nhận làm em nuôi luôn. Vả lại khi đi làm, mấy ai mà làm mấy chuyện mờ ám thì sợ anh chạy mất dép luôn. Ôi, làm cho mấy tay này tay nọ sợ nhưng bản thân mình thì không dám đối diện sự thật khi người yêu mình đi lấy chồng hay khi bị Bồ Đá.
Đến bây giờ cũng chưa nản chí (ba mươi tuổi cũng ráng kiếm lại mảnh tình vắt vai chứ), đâu khoảng tháng nay, có lần anh tâm sự với tui là cũng muốn quen với cô bé ở Bình Minh, Vĩnh Long. Họ gặp gỡ nhau đâu mấy lần đi mua khoai lang gì ở bên đấy, nghe tưởng đâu xa lạ k biết, té ra bé ấy mình cũng quen. Nhưng mới chiều này anh gọi tui nó là bé có người iu, chuẩn bị đi lấy chồng, mà k biết có thiệt k. Nói người ta iu mà k dám nói xem ra anh cũng vậy. Anh mạnh dạn đập đổ chỗ này chỗ nọ sao mà k dám đánh vào trái tim đó chứ hả!?
Khổ. Sợ gì k sợ, đi sợ tình iu.!!!!!!!!!!(cũng phải, quen đâu là cũng bị đá)
Chuyện này chắc đúng rồi hé Đặng Công! Thì ra anh cũng giống như tui, có điều tui dám đối diện sự thật.
(Nếu biết người ta luôn đem lại mai mắn cho người khác thì phải xuống Bến Tre làm phóng sự người tốt việc tốt chứ ở đó mà ….)
(Phong Diệp coi có gì nhắc nhở giùm nhe, từ ngày anh ấy bị Mèo cắn vào trái tim nên anh ấy ôm hận lắm lắm đấy).
Câu chuyện tui kể chung chung (lời tường thuật mà) chắc cũng hơi bị nhàm chán bởi vì có một số nhân vật k thể nói trực tiếp được. Tui k phải trường phái châm chít người khác, nếu lỡ có gì thì có nước ở nhà mà húp cháo, k giống như Đặng Công có bà chị đại gia, rủi bị thất nghiệp thì bà chị cũng cho mỗi ngày bứt một cọng lông sư tử bán mà nuôi sống qua ngày được, sống hết đời cũng k hề gì (Có hai sư tử to đùng bằng vàng thật mà lại ).